Trên hành trình cuộc sống, nhiều người cảm thấy không thỏa mãn, không hạnh phúc là vì đa số mọi người đều mang bên mình quá nhiều hành lý, đó là những ham muốn về giàu có, quyền lực, danh tiếng,…
Tiền tài, vật chất, giàu sang đối với mỗi người trong cuộc sống này đều cần thiết. Nhưng đừng biến nó thành thứ mà bạn theo đuổi mà hy sinh cả cuộc sống hiện tại, đừng vì nó mà bạn đánh mất những thứ hạnh phúc giản đơn đang hiện hữu xung quanh mình.
Thực ra nếu suy ngẫm kỹ hơn một chút thì chúng ta sẽ thấy rằng cuộc sống mỗi người như con thuyền trôi trên dòng nước, nếu chở nặng quá nhiều thứ thì rất dễ bị chìm, nếu chở nhẹ sẽ lướt đi một cách thư thái.
Khi có càng nhiều thì lại càng dễ bị mắc cạn giữa lưng chừng đường đi, họ mãi mãi không thể chạm được tới vạch đích cuối cùng, để rồi khi bừng tỉnh mới ân hận xót xa mà thốt lên rằng: “Giá như…”.
Khi chúng ta càng nặng lòng, hoặc cố ôm giữ một thứ nào đó không thuộc về mình thì sẽ khiến tâm bứt dứt, cuối cùng những thứ không buông được xuống đó nó sẽ giống như một hòn đá đè con thuyền chìm xuống.
Chúng ta cứ tưởng tượng rằng những thổ dân bộ lạc ở Châu Phi chỉ có một cách duy nhất để săn những con khỉ đầu chó. Họ đặt những quả hạnh đã lột vỏ là thứ mà lũ khỉ đầu chó thích ăn nhất vào trong một cái hộp gỗ nhỏ.
Cái hộp gỗ có một cái cửa nhỏ vừa đủ để những con khỉ có thể đút tay vào. Một khi đã đút tay vào và cố gắng để lấy những quả hạnh ra, nhưng nó không thể lấy tay ra được nữa và bị mắc kẹt.
Những người thổ dân Châu Phi thường bắt những con khỉ đầu chó bằng cách này. Bởi vì những con khỉ đầu chó có một thói quen là một khi đã cầm được cái gì trong tay, chúng sẽ không để nó tuột mất cho dù thứ đó không phải của nó.
Khi nghe kể về câu chuyện trên, người ta thường cười sự ngu ngốc của lũ khỉ đầu chó. Tại sao chúng không thả quả hạnh ra và bỏ chạy để giữ lấy mạng sống cho mình?.
Thực ra nếu chúng ta nhìn lại bản thân mình, chúng ta sẽ nhận ra rằng những con khỉ đầu chó đó không phải là những kẻ duy nhất phạm phải sai lầm như thế.
Có một câu chuyện như thế này: Một ngày nọ, có ngọn lửa lớn phát cháy trong một ngôi làng. Một gia đình nghèo chẳng có gì để bảo vệ. Nên mọi người trong gia đình chạy thoát ra khỏi ngôi nhà và an toàn.
Nhà hàng xóm của họ thì rất giàu có. Sau khi ông ta chạy ra khỏi nhà thì nhớ lại những đồ đạc quý và tiền, ông liền quay vào nhà để lấy những thứ đó. Cuối cùng ông ta đã chìm trong ngọn lửa và không thể trở ra.
Thực ra đời người giống như một con thuyền trôi nhẹ trên nước, càng mang theo ít đồ đạc, thì con thuyền cuộc đời càng nhẹ. Vì thế, nếu người ta tiêu bỏ đi lòng tham, con thuyền có thể tiến lên nhẹ nhàng, và cuộc sống sẽ trở nên dễ thở hơn.
Tiền bạc, công việc, vật chất… là những thứ cần thiết để duy trì cuộc sống trong xã hội hiện tại, giúp gia đình và những người thân khỏi chật vật trong cuộc sống. Tuy nhiên, thứ thật sự cần vứt bỏ đó chính là cái tâm nghĩ nặng về những thứ đó, điều thật sự vứt bỏ chính là tâm con người.
Người ta thường nói “tiền là vật ngoài thân”, cho dù bạn có nhiều tiền đến mấy, chức quan to đến đâu, nhà lầu, xe sang,… nhưng trong tâm không đặt nặng thì cho dù bạn bước đi trên con thuyền nào cũng sẽ lướt trôi nhẹ nhàng. Bởi vì cái nặng thật sự là nặng ở tâm con người.
Khi người ta chết đi, không ai mang sang thế giới bên kia được thứ của cải gì. Nếu bạn có thể kiềm chế lòng tham về sự giàu sang và danh tiếng, cuộc sống sẽ trở nên êm đềm và có thể đạt đến đích dễ dàng.
Đừng để khi tử thần đến bạn mới chợt nhận ra mình đã đánh mất quá nhiều thứ mà bây giờ muốn có thêm thời gian để khắc phục thì cũng không kịp nữa rồi.
Vì thế, cuộc sống chính là hãy biết quý phút giây hiện tại bởi thời gian qua đi thì không thể lấy lại được, và ngày mai cũng chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra. Hãy sống và chiêm nghiệm cuộc sống, học hỏi và làm những gì có ích, đừng quá đặt nặng vào một thứ gì cả.